Đã có 7
người đánh giá / Tổng đề cử
4.14
Tôi từng biết hòn đảo hoang sơ và hung dữ này nên trong đầu đã hình dung những khả năng xấu nhất có thể. Trong đầu tôi đầy những phỏng đoán lộn xộn, hình ảnh mẹ có thể bị gãy chân, hay cái gì đó còn tệ hơn nữa.
Lúc 4giờ30, tôi không thể ngồi yên. Tôi vứt bỏ mọi thứ và tôi còn nhớ mỏm Gull Point ở đâu. Trong sự lo âu, tôi gần như chạy, và khi chạy đến nửa đường, thấy mẹ hầu như bình an vô sự, tôi như thoát khỏi sức nặng ngàn cân trong lồng ngực.
Người thiếu phụ khốn khổ kia cách tôi trong khoảng 20m.
“Mẹ đã ở cái nơi chết tiệt nào thế? Con đang lo muốn chết. Mẹ nói là sẽ về lúc xế chiều cơ! Con đã làm xong một ít thức ăn và…và…”