Ông ấy và ba tôi là chỗ thân thiết. Hai người cùng làm chung một chỗ, coi nhau như ruột thịt. Ông làm việc tai Saigon, nhưng gia đình thì để lại Nam Vang. Do đó, ba tôi thường đón mời ông về với gia đình tôi để giúp ông quên đi nỗi sầu xa vợ. Cuối tuần nào ba má tôi cũng làm món gì đó rồi kéo ông về vui chung, cho nên hai gia đình thương yêu nhau hết sức.
Lần ông và cha tôi cùng được điều vào toán khảo sát lên Nam Vang, ba tôi được mời về ở nhà của ông ấy. Về ba tôi khoe hết mức về sự lịch lãm của bà vợ bạn, cùng trầm trồ về những đứa con xinh đẹp của ông. Ba tôi vô tình cũng nói về bà vợ hết sức trẻ, cũng thuộc dòng lai như ông, nên sắc đẹp mang nhiều dáng nét tây phương. Dạo đó, tôi nghe thì nghe vậy chớ chẳng hề lưu tâm.
Bước qua năm nay tôi đã 16 tuổi, thân hình to dề, tôi nói ra tuổi thiệt chẳng ai tin. Ba má tôi cứ sợ cái tướng kềnh càng của tôi ra đường khéo bị bọn Tây nhìn lầm bắt đi lính cho chúng. Cho nên hai ông bà bàn nhau gởi tôi lên Nam Vang học để lánh mặt.