Đã có 5
người đánh giá / Tổng đề cử
2.60
Bác sĩ Đoàn sửa soạn, mặc đồ xong, định xách cặp đi làm, thì ông bỗng cúi xuống hôn bà vợ trẻ một cái rất khẽ, kéo chăn đắp lên ngực bà, xong rón rén bước khỏi phòng, khép nhẹ cánh cửa.
Ngay lúc đó, bà Nguyên, vợ ông, cũng mở mắt, kéo cái chăn xuống khỏi gối, phơi tấm thân loã lồ thơm phưng phức, mời mọc. Bà quay qua ôm chiếc gối, gác một chân lên. Gương mặt bà có vẻ hậm hực, tức tối. Vì lúc hai giờ sáng, bà tự động trần truồng hết ra, lay ông chồng già thức dậy, dùng các thủ thuật tân kỳ nhất, mời ông lên xơi một “phùa”. Mà ông như thây ma đã chết lâu ngày, không hưởng ứng, bất động. Thê thảm nhất là khúc gân bèo nhèo, lũng lẳng, vô tích sự. Bà không nhớ đêm nay nữa là mấy trăm đêm buồn thảm, thê thiết đến thế.