Lúc tôi được đâu chừng 3 tuỗi thì chị Năm đến xin làm việc ở nhà tôi. Chị đả 23 tuỗi và chị mang bầu khi chồng chị bỏ nhà đi biệt. Mẹ tôi thấy thương hại nên cho chị ở lại làm việc nhà linh tinh. Sau đó chị Năm sanh được con Ty, một đứa bé gái thật dể thương và Ba Mẹ tôi sẳn lòng lo cho nó để nó có được một cuộc sống tạm gọi là đầy đủ. Vì vậy, chị Năm hết lòng mang ơn Ba Mẹ tôi. Vì chị làm người ở nhà tôi nên dần dần mọi người quen kêu chị là chị Năm Ở. Ngay từ đầu Chị Năm đả gắn bó với tôi, chị thích săn sóc cho tôi và mặc dù tôi còn con nít chị đả quen miệng gọi tôi là « cậu ». Phần tôi thì tôi cũng thích chị Năm Ở lắm vì chị hiền và dể dải, khác với các người ở khác hay kiếm cách để rày la tôi vì tánh tôi hay quậy phá. Có những lúc thấy chị nhìn xa xa mà buồn thì tôi hỏi :